两端
词语解释
两端[ liǎng duān ]
⒈ 事物的两个顶端;两头。
⒉ 谓两个极端。
⒊ 犹两者。
⒋ 指游移于两者之间的态度。
⒌ 犹两种、两类。
引证解释
⒈ 事物的两个顶端;两头。
引《论语·子罕》:“有鄙夫问於我,空空如也。我叩其两端而竭焉。”
孔颖达 疏:“两端,终始也。”
宋 王禹偁 《大阅赋》:“出游兵以定两端,握奇数而制四面。”
《元史·礼乐志二》:“相鼓二,制如搏拊,以韦为表,实之以糠。拊其两端,以相乐舞节。”
⒉ 谓两个极端。
引《礼记·中庸》:“执其两端,用其中於民。”
郑玄 注:“两端,过与不及也。”
⒊ 犹两者。
引《史记·魏其武安侯列传》:“武安 已罢朝,出止车门,召 韩御史大夫 载,怒曰:‘与 长孺 共一老秃翁,何为首鼠两端?’”
《宋书·律历志中》:“古之为历者, 邓平 能修旧制新, 刘洪 始减《四分》,又定月行迟疾, 杨伟 斟酌两端,以立多少之衷,因朔积分设差,以推合朔月蚀。”
唐 欧阳詹 《江夏留别华二》诗:“乡路我尚遥,客游君未回。将何慰两端,互勉临岐杯。”
⒋ 指游移于两者之间的态度。
引《史记·魏公子列传》:“魏王 恐,使人止 晋鄙,留军壁 鄴,名为救 赵,实持两端以观望。”
《晋书·王浚传》:“及 赵王 伦 篡位,三王起义兵, 浚 拥众挟两端,遏絶檄书,使其境内士庶不得赴义。”
宋 无名氏 《儒林公议》卷下:“世衡 知城事,寨下属 羌 率持两端,向背不常。”
清 魏源 《圣武记》卷五:“上以 第巴 始终反覆持两端,乃追还其使。”
⒌ 犹两种、两类。
引《荀子·正论》:“而圣王之分,荣辱是也。是有两端矣:有义荣者,有埶荣者,有义辱者,有埶辱者。”
国语辞典
两端[ liǎng duān ]
⒈ 事情的始终、本末。
引《论语·子罕》:「有鄙夫问于我,空空如也。我叩其两端而竭焉。」
近两头
⒉ 犹豫不定的态度。
引《史记·卷七七·魏公子传》:「魏王恐,使人止晋鄙,留军壁邺,名为救赵,实持两端以观望。」
⒊ 两个极端,即过与不及。
引《礼记·中庸》:「执其两端,用其中于民。」
近两头
英语both ends (of a stick etc), two extremes
法语deux extrémités, deux extrêmes
近音词、同音词
词语组词
相关词语
- liǎng gè两个
 - zhōng duān终端
 - liǎng dà两大
 - liǎng biān两边
 - jí duān极端
 - liǎng cè两侧
 - liǎng xìng两性
 - dǐng duān顶端
 - liǎng dì两地
 - liǎng shǒu两手
 - liǎng páng两旁
 - liǎng yàng两样
 - liǎng xià两下
 - liǎng shì两市
 - liǎng zhōu两周
 - liǎng bù两部
 - liǎng tóu两头
 - liǎng miàn两面
 - duān zhèng端正
 - liǎng tái两台
 - bì duān弊端
 - yī liǎng一两
 - jiān duān尖端
 - liǎng yòng两用
 - zhēng duān争端
 - yī duān一端
 - duān zǐ端子
 - wú duān无端
 - kāi duān开端
 - duān zhuāng端庄
 - yín liǎng银两
 - liǎng háng两行
 - duān xiáng端详
 - duān zuò端坐
 - liǎng jí两极
 - duān ní端倪
 - liǎng sān两三
 - liǎng nán两难
 - liǎng bàn两半
 - mò duān末端
 - liǎng xiāng两厢
 - liǎng kǒu两口
 - liǎng jiān两间
 - yún duān云端
 - liǎng lún两轮
 - duān wǔ端午
 - liǎng yì两翼
 - sān liǎng三两
 - liǎng shěng两省
 - liǎng yuàn两院
 - liǎng qíng两情
 - duān mù端木
 - liǎng qī两栖
 - shì duān事端
 - shàng duān上端
 - xià duān下端
 - nán duān南端
 - liǎng jiāng两江
 - yì duān异端
 - liǎng quán两全